My Journal
Chính vì nhiều người không sống với nhau bằng sự tử tế, ngày về mới ..bóng chim tăm cá …Phải chi . Ừ phải chi .. Ôi nói ra thì vô cùng, mà lại bị …chửi là …ca sĩ mà cũng bày đặt nói chuyện nước non . Nhiều khi tôi có cảm tưởng mình là người …ngoại quốc xa lạ trong cộng đồng mình. Là sao ? Rất nhiều lần, trên tàu bay, tôi bị hỏi: “Mày là người ở đâu đến …”. Lúc đầu tôi hùng dũng trả lời “ Tao từ Nam Việt Nam, qua đây trốn Cộng sản ..”. “Thế sao bây giờ tụi mày không về đi, nước mày thống nhất rồi đó …” Ðau gà không . Bèn gân cổ lên cãi . Cãi đã rồi …chửi luôn, bao nhiêu vốn liếng tiếng Mỹ …ăn đong mang ra xài hết . Kệ mẹ nó có hiểu hay không . Nhưng rồi tôi bỗng …sợ . Mình chửi nó hăng quá, nó mà nổi điên lên, nó dám xách cổ mình, liệng mẹ nó ra ngoài tàu bay thì chỉ có nước ngủ ..với giun. Từ đó mỗi lần .. được hỏi thăm, tôi bèn trả lời . Ú ớ trả lời, ra cái điều không biết, không hiểu … “Tao ..Cambốt …”. Bèn được yên ngay .
Nếu bây giờ tôi nói tôi là …người Mỹ . Cũng đúng thôi . Vì tôi đang mang quốc tịch Mỹ . Nhưng nói thế chẳng thà tôi tự lấy dao đâm mình còn sướng hơn . Tôi nhớ là tôi đã khóc rất lớn, khóc một cách tận tình, làm mọi người ngạc nhiên, khi giơ tay tuyên thệ, thề bảo vệ xứ sở này . Tôi đã từ bỏ, chối bỏ nguồn gốc của mình. Bài quốc ca Mỹ vang lên như những mũi đinh nhọn hoắt đâm thẳng vào tim tôi .
Tôi muốn được mãi mãi làm một người VIỆT NAM …NGUYÊN VẸN HÌNH HÀI ... trong cái cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Một cộng đồng biết thương nhau bằng trái tim Việt Nam, thì tôi cũng sẽ không phải, không đến nỗi phải yêu thương cuộc đời này bằng chính trái tim …của tôi … “ MỖI NGÀY TÔI CHỌN NGỒI THẬT YÊN . NHÌN RÕ QUÊ HƯƠNG NGỒI NGHĨ LẠI MÌNH . TÔI CHỢT BIẾT RẰNG VÌ SAO TÔI SỐNG. VÌ ÐẤT NƯỚC CẦN MỘT TRÁI TIM” Tôi ở đây và tôi cũng cần một trái tim.
(trích Thời Báo số 39 ngày 31-3-1992)