My Journal
Mà tôi cũng …lạ thật . Có nhiều người chửi tôi, ngồi đâu chửi đó, cái gì cũng mang tôi ra, như một bằng cớ để mọi người tin . Nhưng rồi sau đó lại gặp tôi sau điện thoại rất âu yếm, rất ngọt ngào, rất tay bắt mặt mừng . Tôi cũng cười . Tôi ngu chăng ? Không . Tôi không ngu tí nào cả . Chỉ vì những điều đó, những người đó đã vốn như thế . Tôi biết hết nhưng không bao giờ nói ra . Tại tôi …muốn ngu mà thôi . Ngu để được bình an vì không có gì hạnh phúc cho bằng một con người được sống trong sự bình an . Tôi ăn cái gì, tôi được cái gì khi hơn thua với người khác . Ai ghét tôi, người đó khổ chứ tôi không khổ . Vì ghét, nên họ cứ phải nghĩ đến tôi hoài, phải tìm trăm mưu ngàn kế để hạ tôi . Do đó , họ khổ , cái tâm họ khổ vì cứ phải nghĩ đến người họ …không yêu . Trong khi đó, tôi rất … nhẹ nhàng vì tôi ..không biết . Và tôi …chưa bao giờ cần biết .
Tôi sống rất là ..hồn nhiên . Hồn nhiên đến độ làm nhiều người bực mình . Thì tôi vốn thế mà . Lòng tôi như chiếc bánh, đã bóc ra cho mọi người thấy hết rồi, không có gì phải che đậy, dấu diếm. Trong gia đình, với chồng . Ngoài xã hội, với bạn bè, với khán thính giả, tôi sống hết lòng. Người cho tôi một .Tôi trả lại mười . Từ 32 năm qua, tôi sống như thế . Tôi chỉ duy nhất …phụ một người . Người đó đã chết .
Tôi không được gần giới trí thức hay những người thường tự vỗ ngực khoe mình. Tôi không được gần những người giàu có, danh vọng. Bởi tôi sống giang hồ từ nhỏ . Tôi thường hãnh diện với chính mình về điều đó . Sống gần giới giang hồ nên tôi không thích những người …chơi bẩn . Và bạn tôi toàn những người chạy gạo từng ngày . Nhưng tôi kính phục và quý mến họ .
Mẹ tôi thường phàn nàn về cách ăn mặc giản dị của tôi . 32 năm tôi không thay đổi . Mẹ tôi lại phàn nàn tiếp, vì sao tôi thương bạn hơn anh em ruột thịt ? Lúc tôi khổ sở, không tiền trả tiền nhà, tôi có thấy anh trên, em dưới nào đâu ? Làm sao mẹ tôi biết và hiểu được nỗi cơ cực của vợ chồng tôi ? Nhưng tôi biết nói thế nào cho mẹ tôi hiểu ? Tôi không nói gì cả . Tôi vốn thế .